Thứ Ba, ngày 05.03.2013
Sau nhiều thế hệ đắm chìm trong độc
tài, lạc hậu và chậm tiến, nhiều quốc gia bất hạnh trên thế giới đã
vùng lên đạp đổ cường quyền, vứt bỏ khối ung thư độc đảng để vươn lên
sánh vai cùng nhân loại văn minh. Dân tộc Việt Nam không thể đánh mất cơ
hội trước mắt mà phải hạ quyết tâm dứt khoát với độc tài CSVN. Mời quý
thính giả nghe phần Bình Luận của Đà Giang với tựa đề: "Khối ung thư độc
đảng" sẽ được Vân Khanh trình bày để kết thúc chương trình phát thanh
tối hôm nay.
Mấy hôm nay, nhiều người trong chúng ta đã xem qua lá thư ngỏ rất dài
của ông Nguyễn Trung, nguyên Đại Sứ CSVN tại Thái Lan, từng là trợ lý
cho Thủ tướng Võ Văn Kiệt. Ông Trung năm nay chắc cũng có trên 60 tuổi
Đảng. Lá thư ngỏ được gửi đi từ Hà Nội đề ngày 19/2/2013 gửi cho các cơ
quan lãnh đạo tối cao Việt Nam như:
- Quốc hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
- Toàn thể Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương Đảng CS Việt Nam
- Chính phủ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Bức thư đưa ra những cải tổ chính trị dân chủ toàn diện. Cần nhắc
lại, ông Nguyễn Trung là một trong số 72 nhân sĩ trí thức đầu tiên đã ký
tên vào bản kiến nghị và dự thảo hiến pháp 2013, mục đích kêu gọi hủy
bỏ điều 4 hiến pháp, đưa đến một nền dân chủ chân chính cho Việt Nam.
Điều đáng chú ý, trong thư ngỏ của người đảng viên kỳ cựu này có một
đoạn văn xin được trích ra như sau:
"Tuy nhiên, mười bạn của tôi hôm nay, thì có đến chín người nói đòi
hỏi ở ĐCSVN hiện nay, đòi hỏi chế độ chính trị này tự mình đổi đời bây
giờ là điều không thể. Không ít bạn bè chí cốt và người thân trong nhà
mắng tôi tư duy cải cách như thế là kẻ ngu trung, quở trách tôi sao
không để cho ngôi nhà đã mục nát sụp đổ quách đi cho nhanh, kéo dài sự
đau khổ của đất nước làm gì?"
Đoạn văn trên nói lên thực trạng bi đát của đảng CSVN hiện nay. Đại
đa số đảng viên chấp nhận việc đảng đang trên đà diệt vong là bất khả
vãn hồi. CSVN đã gây quá nhiều đau khổ cho dân tộc, họ không xứng đáng
sống còn trong lịch sử!
Trong các quốc gia văn minh, hoài bão của các thành viên mọi chính
đảng là tập thể của họ có những đóng góp tích cực vào dòng sinh mệnh của
dân tộc và trường tồn với lịch sử. Những sự kiện khách quan cho thấy,
các chính đảng trong môi trường chính trị đa nguyên không những có nhiều
đóng góp tích cực cho dân tộc họ, mà còn trường tồn theo dòng lịch sử,
chẳng hạn Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ tại Hoa Kỳ, Đảng Bảo Thủ và Đảng
Lao Động tại Anh, Đảng Tự Do, Đảng Lao Động, và Đảng Xanh tại Úc.
Trong khi các đảng phái chủ trương độc tài lại có đời sống ngắn ngủi
hơn, thường "đột tử" vì bị dân chúng lật đổ, điển hình là các Đảng CS
tại Đông Âu và Liên Xô.... Tại Trung Đông, các hiện tượng tương tự cũng
diễn ra ở tốc độ nhanh chóng như chế độ "Nhân Dân Á Rập Libya Đại Xã Hội
Chủ Nghĩa" của nhà độc tài Muammar Gaddafi, Đảng Phục Hưng Xã Hội Chủ
Nghĩa Á Rập của Saddam Hussein, các đảng này đã bị nhân dân ném vào sọt
rác của lịch sử! Nay tới phiên Đảng Phục Hưng Xã Hội Chủ Nghĩa Á Rập của
Bashar Al-Assad đang trên đà dẫy chết tại Syria.
Tại sao môi trường chính trị đa nguyên lại giúp các chính đảng sống
lâu dài? Bởi vì nền chính trị đa nguyên không cho phép bất cứ chính đảng
nào tiêu diệt một chính đảng khác. Đảng chính trị nào được nắm quyền là
do sự quyết định của toàn dân, trong một cuộc bầu cử công khai và công
bằng. Nếu đảng nào không còn được sự tín nhiệm của dân chúng thì đảng đó
sẽ trở thành đảng đối lập. Giai đoạn của một chính đảng không được nắm
quyền là giai đoạn họ phải học hỏi các ưu và khuyết điểm để rút kinh
nghiệm, "rèn cán, chỉnh quân", suy tư, sáng tạo, để sau này cạnh tranh
một cách chân chính với các đảng phái khác, tất cả không ngòai mục tiêu
là đưa quốc gia dân tộc đi lên. Khi một chính đảng không còn được sự tín
nhiệm của cử tri, họ cũng có những yếu tố tích cực như tự trau dồi phẩm
chất sao cho xứng đáng với kỳ vọng của nhân dân.
Trong khi đó, các đảng phái chủ trương độc tài toàn trị không chấp
nhận sự cạnh tranh tự do và công bằng. Kết quả, những khuyết điểm và hư
hỏng nội tại biến thành bản chất, ngày càng kết tinh vững chãi trong nội
tạng như một khối ung thư bất trị. Sự diệt vong của đảng trong tình
huống đó là một định lý tất nhiên, vì chính khối ung thư tiêu diệt sinh
cơ của đảng. Thêm vào đó, toàn đảng như một tập thể ung thối, cũng trở
thành một khối ung thư đe dọa sinh mệnh của dân tộc. Đảng toàn trị cũng
đặt dân tộc họ trước một sự chọn lựa sinh tử: Một là chết theo khối ung
thư. Hai là dứt khoát phẫu thuật và vứt khối ung thư vào sọt rác của
lịch sử, để dân tộc có thể vươn lên như các dân tộc tại Trung Đông và
Liên Bang Xô Viết đã và đang làm.
Lý do đại khối đảng viên CSVN không cảm thấy đảng xứng đáng để sống
còn không chỉ phát xuất từ tính bảo thủ thái quá của các thành viên bộ
chính trị hiện nay, mà nguyên thủy khởi đầu từ lúc thành lập đảng. Hồ
Chí Minh chưa bao giờ có tinh thần dân tộc chân chính và cũng không có
những tư tưởng sáng tạo, cho nên ông đã say mê sống trong ảo giác xã chủ
nghĩa đại đồng, không còn phân biệt được biên giới quốc gia. Chính vì
thế, CSVN thà nhượng Hoàng Sa và Trường Sa cho CSTQ xã hội chủ nghĩa,
còn hơn là VNCH theo "đế quốc Mỹ". Vì không có tư tưởng sáng tạo nên Hồ
Chí Minh và đảng của ông như loài khỉ trên rừng, phải đu dây nhiều thập
niên giữa Liên Xô và Trung Quốc mà không có một tư tưởng độc lập chỉ đạo
nào để lèo lái con thuyền quốc gia. Các truyền nhân của ông Hồ ngày nay
cũng thế, họ luôn nhái theo TQ từng khẩu hiệu, từng kỹ thuật đàn áp
bloggers, cũng như thường xuyên lãnh chỉ thị từ Bắc Kinh, với ước mong
là bám chặc quyền hành và phân chia bổng lộc.
Vấn nạn lớn nhất của các ông Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang,
Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Sinh Hùng hiện nay là chính đại khối đảng viên
đã xem đảng là một khối ung thư bất trị, ù lì, không còn xứng đáng để
sống còn, thì dù có cải tổ bao nhiêu chăng nữa cũng không thể thay đổi
được!
Đà Giang
Tuesday, March 5, 2013
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
"Bên Nhau Đi Nốt Cuộc Đời"
Trong tuần qua nhiều người lính Việt Nam Cộng Hòa bị thương trong cuộc chiến trước đây lại tập trung để tham gia chương trình ‘Tri ân Thương Phế Binh’ với chủ đề “Bên nhau đi nốt cuộc đời”.
Lần Gặp "Bác Hồ" Tôi Bị Mất Trinh
• Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.=>Đọc thêm=>
Bác bồng tôi lên giường, hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi.Bác như một con cọp đói mồi, sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xuôi tay... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròn 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng.
Điều này đi ngược lại ngay chính lý thuyết Marx_Lenin: Quy luật vận động phát triển là sự đấu tranh giải quyết mâu thuẫn giữa các mặt đối lập. Những lực cản thủ tiêu đấu tranh chính là lực phản động.
ReplyDeleteHình ảnh trong bài là ảnh của bà Sinh hiện đang khiếu kiện vì mảnh đất vàng 2000m2, góc đường Nguyễn Trường Tộ và Nguyễn Huệ, Huế. Nguyên là ngôi nhà của cụ Thượng thư Nguyễn Hữu Bài.
ReplyDeleteCó câu vè nói về cụ như sau:
Đày vua không Khả, đào mã không Bài.