Năm 1964, tôi được cơ quan và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam cho ra miền Bắc học văn hóa, đi bộ trên 3 tháng vượt Trường Sơn ra Hà Nội. Trường hành chính gần cầu Giấy, Hà Nội là nơi đón tiếp chúng tôi đầu tiên. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Bởi vì sống trong vùng tạm chiếm của Mỹ - Diệm nên hiểu biết của tôi về Bác Hồ rất chi là ít ỏi.
Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành ủy, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện ủy Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của "Bác Hồ" - nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta. Phải lúc bấy giờ "Bác" như là thần thánh trong đầu tôi. Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn: "Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khỏe của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con". Lúc đó tôi chỉ biết im lặng.
Thật là vinh dự biết bao cho bản thân, gia đình và quê hương chúng tôi, tôi có tên trong danh sách gặp Bác Hồ. Đó là lúc 17 giờ ngày 30-8-1964. Sau khi ăn cơm chiều về có lệnh tập trung, bác Tố-Hữu - người phụ trách chung - nói: "Các cháu có danh sách sau đây ở lại cùng với anh Hanh phụ trách đội thiếu niên tiền phong". Bác Hữu đọc: "... Lập, Lộc, Dung (con bác Nguyễn Hữu Thọ), Đệ, Hòa (Khánh Hòa), Độ, Đâu và Thanh, Kiến (QNĐN)". Bác Hữu nói: "Các cháu chuẩn bị tư trang, sau 20 phút tập trung lên xe và được đi gặp Bác Hồ". Nghe vậy, tất cả chúng tôi có tên trong danh sách reo ầm cả lên làm vang dội cả phòng. Trong lòng ai nấy đều phấn khởi chạy về phòng thay áo quần, quàng khăn đỏ, chải đầu tóc gọn gàng rồi chạy xuống cầu thang (lúc đó chúng tôi ở tầng 3 nhà A1 của Trường hành chính Hà Nội). Xuống khỏi cầu thang chúng tôi thấy có 4 xe đậu trước cửa, 2 xe Vônga - 1 xe màu đen, 1 xe màu cà phê sữa - và 2 xe com măng ca màu rêu. Tôi nhanh chân nhảy lên chiếc xe Vônga ở gần cùng với Ba Đen và anh Hanh phụ trách. Đoàn chúng tôi gồm 16 người lên xe đầy đủ. Chiếc xe từ từ lăn bánh rẽ tay trái đến cầu Giấy đi thẳng đường đê Bưởi rồi rẽ phải vào đường Hoàng Hoa Thám, đến đường Hùng Vương chạy từ từ và dừng lại. Một chú công an mở cổng và đoàn chúng tôi đi bộ vào dọc theo con đường rải đá sỏi nhỏ, hai bên trồng nhiều cây cảnh đều và gọn đẹp.
Gần đến nhà khách, chúng tôi thấy xuất hiện ông già mặc bộ đồ kaki màu xám với đôi dép cao su đen đang từ từ đi ra nở nụ cười phúc hậu. Bỗng anh Hanh và tất cả chúng tôi reo lên: "Bác Hồ!" rồi thi nhau chạy đến ôm chầm lấy Bác. Chúng tôi tranh nhau ôm chặt lấy Bác, còn Bác thì xoa đầu và vỗ lưng chúng tôi rồi Bác dẫn chúng tôi cùng đi vào nhà và bước lên cầu thang tầng 2. Chúng tôi ríu rít như đàn chim được tụ về tổ ấm. Lên khỏi cầu thang rẽ tay phải đi vào phòng họp mặt, lúc đó chúng tôi và các chú, các bác đi cùng với Bác ngồi vào từng ghế quây quần xung quanh chiếc bàn lớn. Câu đầu tiên Bác nói: "Dân chố gộ có mặt đây không?" (ý nói vui người dân QNĐN). Bạn Dung ngồi gần chọc nách và nói "có ạ". Bác nói tiếp: "Dân dưa cải mắm cái có không?" (ý nói chỉ người địa phương Quảng Ngãi), tất cả chỉ qua phía Ba Đen (người dân tộc Tây nguyên). Ba-Đen nói "có ạ". Bác lại nói: "Dân đầu gấu (đầu gối chân) có không?" (ý nói người quê ở Phú Yên, Khánh Hòa, Bình Thuận). Tất cả chúng tôi rất khó chiụ với sự giả tiếng và hỏi một cách kỳ cục của Bác. Sau đó Bác chỉ qua phía bạn Hòa..., rồi Bác nói tiếp: "Các cháu ăn mích chính ích ích thôi nghen" (ý nói quê ở Nam bộ). Tất cả lại chúng tôi lại không biết Bác nói gì nữa, sao bác diễu dỡ quá vậy, những gì tôi học được về Bác khi còn ở miền Nam hoàn toàn ngược lại khi tôi gặp con người bác thật sự.
Bác nói: "Hôm nay là ngày vui mà Bác cháu chúng ta gặp nhau, như vậy chúng ta lại hát bài Kết đoàn". Bác vẫy tay bắt nhịp cùng chúng tôi, hội trường lúc này ngày càng tươi vui náo nhiệt. "Kết đoàn chúng ta là sức mạnh, kết đoàn chúng ta là sắt gang...". Khi mà chúng tôi say sưa hát thì bác đi bóp vai những đứa con gái, tới chỗ tôi thì bác không những xoa lưng tôi mà bác còn để cho bàn tay đi xuống hai bờ mông của tôi xoa xoa bóp bóp làm cho tôi thâý rất là khó chịu, nhưng tôi không dám lên tiếng, đành đứng yên chiụ thôi. Trước mắt chúng tôi là bánh cức chó và kẹo bột cám ngào đường và nước chè xanh mà Bác cho dọn sẵn, Bác nói: "Mời các cháu cùng ăn với các bác cho vui". Nói xong, Bác giới thiệu với chúng tôi: "Bác là Hồ Chí Minh, còn đây là bác Phạm Văn Đồng, người dưa cải đấy! Và đây là bác Trường Chinh, bác Võ Nguyên Giáp, bác Lê Thanh Nghị, các bác ở Bộ Chính trị hôm nay cũng có mặt với các cháu". Bác đang nói thì thấy một ông già từ từ đi vào, miệng cười, vừa đi vừa vỗ tay, Bác Hồ giới thiệu luôn: "Đây là bác Tôn của các cháu", cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Bác đi đến từng người trong chúng tôi và ôm hôn mỗi người một cái.
Đến lượt tôi được Bác hôn vào môi tôi một cách say đắm, lưỡi của bác còn thò vào miệng tôi ngoáy ngoáy, ngay lập tức tôi nhổm dậy và né khuôn mặt tôi qua một bên. Lúc này tôi muốn nói về tình cảm gia đình tôi, quê hương tôi với Bác nhưng bàn tay của bác không chiụ dừng lại sau bờ mông của tôi, còn tôi thì nghẹn ngào và mắc cỡ, rồi Bác lướt qua bạn bên cạnh. Tự dưng tôi chảy nước mắt, tôi thấy Bác Hồ này có gì kỳ cục qúa không giống như bác hồ mà chúng tôi học được trong miền Nam.
... Bác nói: "Bây giờ có cháu nào đứng lên hát cho các chú và các bác ở đây nghe một bài nào?" Lúc này các bạn nhìn lẫn nhau vì đột ngột quá và thấy mắc cỡ không ai chuẩn bị kịp. Sau đó, anh Hanh chỉ Dung hát một bài. Bạn Dung hát: "Ngày con mới ra miền Bắc con còn bé xíu như là cái hạt tiêu...", hát xong Dung nhận được một tràng vỗ tay khích lệ. Đến bạn Hòa mạnh dạn đứng lên hát bài: "Vui họp mặt. Từ ngàn phương về đây cùng nhau đoàn kết cùng đi tới tương lai...", lại một tràng vỗ tay khích lệ nữa vang lên. Sau đó Bác nói: "Bác đại diện các chú ở đây căn dặn các cháu mấy điều. Bác biết các cháu ngồi đây là ở khắp các địa phương của miền Nam, Bác muốn gặp tất cả các cháu cũng như gia đình của các cháu và toàn thể đồng bào miền Nam song điều kiện chưa cho phép, đất nước đang bị chia cắt nhưng các cháu tin tưởng một ngày không xa Tổ quốc ta được thống nhất, gia đình chúng ta được sum họp, Bác sẽ có điều kiện đi thăm hỏi. Các cháu viết thư hoặc nhắn tin cho gia đình là Bác và các chú ở đây gửi lời thăm gia đình và bạn bè các cháu ở miền Nam". Một tràng vỗ tay nữa lại vang lên trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Bác Hồ nói tiếp: "Các cháu đã ra đến miền Bắc xã hội chủ nghĩa rồi đấy. Bác mong các cháu ngoan, học giỏi để xứng đáng là cháu ngoan của Bác. Các cháu là những "hạt giống đỏ" của đồng bào miền Nam gửi ra đây học tập cho nên phải làm sao cho xứng đáng với lòng mong mỏi đó. Bác chúc các cháu ngoan, khỏe, vui và học tập thật giỏi".
Nói xong, Bác Hồ quay qua bên cạnh hỏi: "Các chú có ý kiến chi không?" (ý hỏi ý kiến các bác trong Bộ Chính trị có mặt lúc đó). Các bác đều không nói thêm và tán thành ý kiến với Bác. Bác nói tiếp: "Bây giờ các cháu xuống dưới xem phim". Chúng tôi đứng lên và đi xuống với Bác, bạn thì đi cạnh bác Tôn, bạn thì đi cạnh bác Đồng, bác Duẩn, bác Chinh, bác Giáp, bác Nghị...
Vào phòng chiếu phim ở tầng 1, Bác chiêu đãi bộ phim thiếu nhi miền Nam đánh Mỹ (phim hoạt hình). Lúc đó tự nhiên tôi thấy vinh dự đến lạ kỳ, một niềm vui khó tả, Bác Hồ ngồi cạnh tôi, bác ôm chặc tôi, một tay choàng qua vai tôi và xoa xoa lên ngực tôi, bộ ngực mớí lớn của một cô gái miền Nam.
Khi đèn phòng bật sáng Bác hỏi về gia đình tôi và cuộc hành trình của tôi đi bộ vượt Trường Sơn hơn 3 tháng như thế nào kể cho Bác nghe. Bác xoa đầu và hôn lên trán tôi hai cái rất lâu, tôi nhớ rất kỹ, tôi kể sơ về hoạt động giao liên của tôi cho Bác nghe và nhớ đến lời căn dặn của ba mẹ tôi cùng các chú trong cơ quan, ba tôi ở chiến khu Đại Lộc QNĐN thế nào. Ngồi một lúc, Bác đi qua bên con Hoa, Con Lan và tôi thâý bàn tay của bác cũng không bao giờ chịu làm biếng.
Đêm hôm đó tôi được một chị thư ký của bác nói nhỏ cho tôi biết là tôi hân hạnh được bác muốn cho gặp riêng bác, có những chuyện bác muốn hỏi tôi nhưng vì sáng nay đông quá bác không tiện. Khi tôi cùng Chị Nhàng đi tớí chổ Bác ở thì tôi được Chị Nhàng dẫn đi tắm rữa sạch sẽ và chị Nhàng nhìn tôi trong đôi mắt u buồn và tội nghiệp. Tôi được chị Nhàng dẫn đi qua một hàng lang, và tớí phòng ngủ của bác, chị Nhàng gõ cữa ba tiếng cánh cửa mở ra, Chị Nhàng bảo tôi đi vào và chị xoay lưng bỏ đi. Khi tôi vào lòng Bác ôm chầm lấy tôi, hôn môi tôi, hai tay bác xoa nắn khắp người tôi, Bác bóp hai bờ ngực nhỏ của tôi, bác bóp mông tôi, bác bồng tôi lên thều thào vào trong tai tôi:
- Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.
Bác bồng tôi lên giường, hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi. Bác như một con cọp đói mồi, sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xuôi tay... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròn 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng.
Những đêm sau mấy đứa con gái khác cũng được dẫn đi như tôi, tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, nhưng chúng tôi không ai dám nói với ai lời nào. Và qua cái chết của con Lành và con Hoa thì những ngày sau đó chúng tôi sống trong hoang mang và sợ sệt không biết là khi nào tới phiên của mình.
Cho đến khi thống nhất nước nhà, ba mẹ tôi không còn nữa, đã hy sinh cho độc lập dân tộc, song họ hàng tôi vẫn vui lòng, bởi vì tôi đã thay mặt gia đình và các cô chú trong cơ quan cũng như bạn bè tôi được vinh dự gặp Bác Hồ. Nhưng có ai biết được rằng sau cái gọi là vinh danh gặp bác hồ là chuyện gì xảy ra đâu. Kể cả chồng tôi khi hỏi tới trinh tiết của tôi, tôi cũng không dám nói, vì anh ấy là một đảng viên cao cấp, là một người lảnh đạo của tỉnh QNDN. Tôi chỉ nói là khi đi công tác tôi bị bọn ngụy quân bắt tôi và hãm hiếp tôi, chứ làm sao tôi dám nói tôi bị hãm hiếp lúc mới 15 tuổi và bị hãm hiếp ngay phủ chủ tịch và chính là "Bác hồ" hãm hiếp tôi, cho chồng tôi nghe.
Bây giờ ngồi đây tự điểm mặt lại trong số chúng tôi được vinh dự gặp Bác Hồ hơn 40 năm trước đây, chúng tôi đều trưởng thành, ngôì ngậm nguì nhớ laị những đứa bỏ xác lại trong phủ chủ tịch và không bao giờ về lại được miền Nam. Tự nghĩ lại, chúng tôi thấy rất thấm thía lời Bác Hồ đã dạy: "Bác sẽ cấy những hạt giống đỏ của bác cho đồng bào miền Nam."
Quảng Nam-Đà nẵng (QNĐN) Ngày mùng 2 tháng 9 năm 2005.
Huỳnh Thị Thanh Xuân
ối trời
ReplyDeleteối trời vì cái hình BÁC hôn môi cháu hả?
ReplyDeleteEm đọc bài này nhiều lượt rồi và.... suy nghĩ nhiều!
ReplyDeleteĐọc mà ko suy nghĩ mới đáng hổ thẹn em à.
ReplyDeleteTrời!
ReplyDeleteKinh!
ReplyDeleteThấy tờm lão cha già dân tộc hả!
ReplyDeleteThì nên tránh xa lão ra ...
ReplyDeleteHèn chi VN đa số các Bác , Các Chú , các Anh cùng các em .. đều thi đua nhau Hiếp DZÂM ..các em nhỏ..để chứng tỏ..Thấm nhuần tư tưỡng của Bác ..thực hiện đúng 5 điều Mất Dại..của Bác..Điều 1..Yêu con Nít , Hiếp Đồng Bào..Ý mà Lộn.. "C'ấy Hạt Giống Lớn..vào Cái Chậu ..Nhỏ..để có Nông Đức Mạnh..Kinh Bác thiệt..tên Đại DZÂM Tặc..HỒ -CHÓ-MINH...
ReplyDeleteKhiếp cái lão dâm tặc.
ReplyDeleteMay cho bác là ở xã hội VN, chứ là các nước văn minh tự do tân tiến Âu Mỹ thì đám đàn bà được bác giải phóng kia đã mang đàn con ra trình diện bác lên bác rồi. Máu bác cấy tràn lan khắp nơi, không chừng đã trổ mầm vài ngàn cụm rải rác đâu đó trên khắp các nẻo đường quê hương/
ReplyDeleteKHI TÔI NÓI GÌ Ở ĐÂY CŨNG LÀ LẠC LOÀI ,nên chẳng mong gì cả mà chỉ muốn nói lên mọt điều rằng sự thô bỉ các người dang nói nó chỉ sảy ra ở mồm những kẻ tà tâm nhằm nhuộm đen tâm hồn ,biến hận thù thành thú tính quoái gở kinh tởm
ReplyDeleteBọn phản động chúng mày đừng xuyên tạc nhé
ReplyDeletedư lợn viên chắc là không xuyên tạc đâu nhể
DeleteBác Hồ là bậc vĩ nhân được cả thế giới công nhận. Đừng nên xuyên tạc nhé!
ReplyDeleteKhoá môi cháu nhi đồng là bằng chứng hiện thực thế kia mà còn nói xuyên tạc gì.Chỉ mấy đứa chưa mở mắt mới tin bác hồ thôi.
ReplyDeleteBằng chứng hiện thực......Bộ bọn bay không biết ghép ảnh hay sao? Phản động hết cả mà!
ReplyDeleteMột lũ chó phản động. con đĩ viết bài này thực chất chỉ là con cave của chế độ ngụy sài gòn. mày mà đc gặp ng như Hồ Chí Minh ah. Một lũ chó xuyên tạc, chui rúc và làm cave o nước ngoài.
ReplyDeleteNữ cán bộ Lan Huệ sinh sai thời nên ko được hưởng cu dâm tặc hồ ban phát hoan lạc nên ghen với tác giả . Đọc câu viết của Lan Huệ ai cũng phải nghĩ thế thôi.
Deletechỉ mấy đứa còn thèm cu hồ chí minh như Lan Hue mới không biết lão là thằng dâm tặc, cả nước đều biết hết nên nghe tên hồ là phải chạy xa vì sợ bị bắt hiếp.
DeleteHồ chí Minh rất thích sex với các cháu gái yêu của bác.
ReplyDeleteCó lần khi đoàn phụ nữ miền Nam vượt Trường Sơn ra thăm Bác, các chị được Bác đón tiếp thân tình. Thấy các chị gầy, xanh, hốc hác, Bác hỏi: "Các cháu kinh nguyệt có đều không?"
Các chị xúc động đến ứa nước mắt. Một chị nhẹ nhàng thưa với Bác như đứa con nói riêng với mẹ: "Thưa Bác! do điều kiện ăn uống, vệ sinh kham khổ, thiếu thốn nên chúng cháu... rất thất thường".
Đôi mắt Bác ứa lệ nói với: Đêm nay các cháu ở lại đây, Bác sẽ "hành quân " với các cháu , thế là nhiều cháu vỡ mộng ...
6 "đức tính vĩ đại" của Hồ Chủ Tịt
+ BETRAYER : Kẻ bán nước
+ LUSTFUL : Dâm tặc
+ PLAGIARIZER : Đạo văn
+ DEFRAUDER : Xảo quyệt
+ INSOLENT : Hỗn láo với Tổ tiên (Vô giáo dục)
+ MURDERER : Sát nhân
cái mồm sinh ra đâu phải để mày xàm lồn, đến cái kiếp mày còn không sống cho ra con người, thứ ô nhục bẩn thỉu
DeleteMuốn biết ông Hồ có dâm hay không thì cứ về hỏi Nông Đức Mạnh thì rõ thôi.
ReplyDeleteÔng Hồ dâm bá cháy với bà Nông Thị Trưng đẻ ra con heo Nông Đức Mạnh.
Bà Nông Thị Xuân là món đồ chơi ưa thích để lão Hồ giải quyết sinh lý rôì lòi ra tên Nguyễn Tất Trung (1956)
Bà Tăng Tuyết Minh (dân tàu) vợ đàu tiên của cáo Hồ và có 1 con gái
[img]http://us.mg2.mail.yahoo.com/ya/download?mid=1%5f794161%5fAF9hxEIAAEIDTMmz4Q0elTiWMiM&pid=2.2&fid=Inbox&inline=1[/img]cáo Hồ vợ và con gái
Nguyễn Thị Minh Khai, người đồng chí mà ông Hồ luôn giữ bên mình để mây mưa.
Đỗ thị Lạc (chị Thuần), bà này sống chung với họ Hồ trong hang Pắc Bó nên cứ như nhộng cả ngày.
và còn v.v...và..v.v.đàn bà con gái lớn bé không kể hết thì lão Hồ này có dâm không?,
Có nhiều phụ nữ khi lão hành lạc xong là cho đám đàn em hướng sái, sau đó cho đi mò tôm để giữ bí mật và an toàn cho công cuộc kíu quốc của Hồ.
Muốn biết hết chuyện Hồ tặc dâm đạo thì cứ kiếm hỏi lão Trần Quốc Hoàn là có đầy đủ.
Khốn nạn bài báo, nghe cái tên đã thấy vô học, chúng mày dám nói xấu vị lãnh tụ dân tộc? Chúng mày xuyên tạc ai, không cần biết, nhưng chúng mày làm xấu đi cả hình ảnh dân tộc, hình ảnh con người Việt Nam. Có đáng là dân Việt Nam không?
ReplyDeletenó có phải người Việt đâu, nó là lũ súc đẳng mà bạn
DeleteTác giả + Chủ Blog đừng nói sử dụng tiếng Việt nữa. Không xứng là người con đất Việt, không có tư cách để nói, để viết bằng ngôn ngữ Việt. Người nước ngoài không hiểu lịch sử Việt Nam, không hiểu về người mang độc lập-tự do về cho dân tộc Việt Nam, họ có thể mang định kiến và nói sai sự thật về Bác. Nhưng là người con của nước Việt thì không thể như thế được. Tôi không hiểu tác giả có chút cắn rứt nào trong tâm không? nếu còn đừng để cho sự cắn rứt đó mất đi, hãy cứ để sự cắn rứt đó diễn ra và rồi một lúc nào đó ta tìm lại về cái Chân-Thiện-Mỹ. Nếu như không còn sự cắn rứt nào nữa thì thật thương cảm cho tác giả bài viết và những người mang định kiến về Bác, vì lúc này cái lương tâm trong con người ta không còn nữa. Và người không có lương tâm thì chuyện gì cũng dám làm. Hãy tĩnh tâm về lại với chính mình, về lại trong tâm hồn mình để ngộ ra bản thân. Điều gì mình đang làm sẽ khiến mình ân hận khi về già? Khi mà ranh giới của sự sống và cái chết mong manh như tờ giấy, liệu ta có còn khao khát những cái thực dụng nữa hay rằng ta tìm đến sự tĩnh tại trong tâm hồn?
ReplyDelete"Bạn có nhân sinh quan của bạn, tôi có nhân sinh quan của tôi. Tôi không dính dáng gì đến bạn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được bạn. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu."
Khẩn thiết mong bạn có thể truyền bá bất cứ điều gì cho bất cứ ai, nếu phạm luật có pháp luật trừng trị, chỉ đừng truyền bá nó cho những lớp trẻ dưới 18 tuổi. Đừng gắn cho chúng những định kiến mà có thể giết chết tâm hồn bọn trẻ, giết chết cái óc quan sát khoa học. chân thật với lương thiện là vẽ đẹp hùng vĩ mà không có bất cứ tạo vật sáng tạo nào của thiên nhiên có thể so sánh được.
ở vn lại chả giáo dục thù hận, xé cờ vàng, dạy con nít chửi 3 que cali, giơ ngón tay giữa ở cờ VNCH đấy thôi, nói như m giờ t cấm m sử dụng tiếng Anh luôn được không cu
DeleteBác Hồ “dzĩ đại”
ReplyDeleteBác Hồ cùng với bác Tôn
Cả hai đều khoái ôm hôn nhi đồng
Dịp may gặp đứa tồng ngồng
Bác âu yếm hỏi có chồng hay chưa ?
Thưa rằng “chồng chửa” nhưng chưa
Bác khen đáo để thực vừa ý ta
Lâu nay vì nước non nhà
Bác quên béng mất mình là…có chim
Thôi giờ khỏi phải đi tìm
Lồng son ấm áp cho chim ta vào
Cho vào nó sướng làm sao
Thảo nào chúng kháo với nhau hà rầm
Bác ơi bác chớ có lầm
Khác xa so với chị Năm, chị Mười
Bác ta khoái chí mỉm cười
Nhe răng híp mắt như đười ươi con
Lê Nguyễn Thiện Việt
Một lũ phản động! Một con chó còn biết trung thành với chủ của nó, trừ mấy con chó dại, chó điên. Tụi mày chỉ là một lũ bán nước, một lũ chó dại không hơn!
ReplyDeleteLũ hạ đẳng, bỉ ổi, rách rưới, chúng mày thích thì chúng mày có thể cút ra phương Tây và ăn vài viên kẹo đồng vô đầu không lí do của Tư Bản. lũ tụi mày, lũ hạ đẳng rách rưới, lũ mồ côi, lũ ăn dơ ở dáy, lũ bần cùng của đáy xã hội, lũ tinh trùng khuyết tật, không có Bác liệu chúng mày có được nhìn thấy bầu trời? Hay là chết mẹ nó từ bao giờ? Ông trời cho tụi mày con mắt, cho tụi mày cái tai? chỉ để xem sex ư? rồi giờ mày nhìn mọi thứ bằng cái con mắt dơ bẩn và ô nhục đó? mày nghĩ mày có thể ẩn danh? có thể sống an thân ? tất cả lũ chúng mày, rồi sẽ phải trả giá cho cái mồm chó rách bần hèn
ReplyDeletebò đỏ dư lợn viên rồi sẽ phải trả giá vì sơn cờ máu lồn lên nóc nhà, xé cờ VNCH
Delete