Wednesday, October 30, 2013

Cái giá của Tự Do

n
Thảm cảnh trên Biển Đông có lẽ sẽ không bao giờ nhạt nhoà trong ký ức của thuyền nhân Việt Nam, khi những chiếc thuyền mong manh đưa họ vượt trùng dương tìm đến bến bờ tự do sau biến cố 30/4/1975, hầu như thường xuyên gặp nạn.

Thanh Quang, phóng viên RFA

Mỗi năm cứ mỗi lần đến thời điểm 30 Tháng Tư là người Việt tị nạn tại hải ngọai không khỏi bùi ngùi nhớ lại thân nhân, bạn bè hay chính mình đã trải qua những chuyến vượt biển thập tử nhất sinh.

Thảm cảnh trên Biển Đông

Ngoài khỏang một triệu người may mắn đến được những nơi muốn đến, thì cũng chừng ấy số người đã vĩnh viễn ở lại dưới lòng biển cả.
Riêng với những thuyền nhân sống sót, thì không ít người gặp phải thảm cảnh ở biển khơi, tiêu biểu nhất là bị bão, hải tặc hay tàu chết máy.
Chẳng hạn như, chị Nguyễn Thị Hoa Hương, hiện đang định cư tại Hoa Kỳ, đã ra sức tìm đến bến bờ tự do hồi năm 1989 và gặp nạn, như chị mô tả:
"Mình không có ch nm, mình ch ngi mà co hai chân li, ngi đ ch thôi. Lâu lâu mình dui được cái chân thôi ch không có được nm. Đó là mt k nim mà em không bao gi quên khi mà tàu đi 7 ngày trên Thái Bình Dương thì đã b bão bin rt là ln và đã đánh tan chiếc tàu ra, ch còn li thân chiếc tàu, còn đu tàu và đuôi tàu thì b đt ra.
Trong cơn nguy cp đó thì người ta đã chuyn tt c mi người vô gia thân ca con tàu. Lúc by gi s chết kể như 90% ri, ti vì bão kéo dài my ngày tri liên tc. Con tàu không còn b phn lái gì hết, t con tàu trôi đi thôi. Trong my ngày như vy thì lương thc hết ri, mi người bt đu nhn đói, ch có nhng git nước đ dành li và mi người chia nhau ra đ mà ung. 
Lúc bấy giờ sự chết kể như 90% rồi, tại vì bão kéo dài mấy ngày trời liên tục. Con tàu không còn bộ phận lái gì hết, tự con tàu trôi đi thôi. Trong mấy ngày như vậy thì lương thực hết rồi, mọi người bắt đầu nhịn đói, chỉ có những giọt nước để dành lại và mọi người chia nhau ra để mà uống.
Chị Nguyễn Thị Hoa Hương, Hoa Kỳ
Có nhng tiếng la khóc bi vì s chết đã đt ti (khóc). Bt đu có nhng người b kit sc quá mà bt đu xu, trong đó cũng có em mê man không biết gì hết, ch nh là nhng người xung quanh đc kinh cu xin nhn cho nếu mà có b chết thì xin cho linh hn được siêu thoát mt cách nh nhàng.
Trong lúc trôi như vy thì mt s may mn đến vi tt c nhng con người trên tàu đó là được tàu ca Hm Đi 7 M đang tp tr Thái Bình Dương cu vt. Khi cu lên sàn tàu thì các phụ n và tr em đu vô phòng cp cu bi vì đã b kit sc quá ri, không còn s sng.
Mt k nim mà nếu nhng ai đi con tàu đó thì chc không bao gi quên là các người M h đã săn sóc, h điu tr nhng người chết đi sng li, cho phc hi sc kho ri mi bt đu đưa vô Thái Lan. Tri đó là tri Banatnikhon. Em  đó là gn 9 năm."
Một thảm cảnh khác trên Biển Đông có liên quan đến chị Lê Thị Sen, hiện cũng đang ở Mỹ. Tàu chị Sen gặp cướp biển như chị cho biết :
"Trên đường vượt bin thì gp cướp bin.  trên tàu nó th canô xung qua tàu mình. My người đàn bà con gái b h hãm hiếp và h đnh đp cho tàu mình chìm na. Tin bc vòng vàng ai mà có đu np cho h hết. Khi bị cướp xong chy được mt hi thì ti dàn khoan ca Mã Lai. Dàn khoan nó mi kéo tàu vô.
Nếu mà không gp dàn khoan đó thì chc chìm chết ri vì ti hôm đó sóng gió quá chng, mà tàu thì cũng nhỏ na, ging như my chiếc thuyn đánh cá, mà  dưới tàu là 126 người nm sát nhau. Có nhiu đa bé nó ói quá con mt trng d tưởng như nó chết ri."
Ngược dòng thời gian hơn nữa, hồi năm 1979, bà Kim Liên, hiện định cư tại Bỉ, đã từ Vũng Tàu vượt trùng dương đến Indonesia. Nhưng thảm cảnh Biển Đông cũng không dung tha gia đình nữ thuyền nhân ấy :
"Trên đường bin c tri mưa dông gió, đã vào nhiu đo nhưng h không nhn, gp nhiu tàu cu cu không vt. Cuc hành trình lênh đênh trên bin c đã 13 ngày, chúng tôi gp mt chiếc tàu đ bin khơi  mà chúng tôi c nghĩ đy là mt hòn đo.
Lúc đêm thì mình thy như vy, đến 8 gi sáng thì trông nó lù lù ra là mt cái tàu, thì ra cái tàu du nó đ đó, ở bin khơi đó. Chúng tôi c chy vào cu cu, h chng vt, và thuyn trưởng ra lnh cho th máy nh neo chy.
Vì chiếc tàu nó ln, chân vt nó quay, nước xoáy quá mnh và nó lôi kéo tàu chúng tôi vào chân vt. Cánh qut chém tàu tôi hai phát, úp lt con tàu. Mi người tung xung bin vì tàu b b ra ri.
Lúc đó nó chng lên, mi chìm phân na, còn ni phân na. Người nào biết bơi thì bơi vào trong chiếc tàu vì nó chưa chìm hết thì h cũng bám vào đy. Người nào kho thì đi cu nhng người không biết bơi, lôi kéo nhau vào đó, bám chung quanh.
Tàu làm cho chúng tôi b chìm nó b đi na tiếng gì đó. Tàu này ca nước Libya. Tôi thy nó th 2 cái bo-bo xung, nó đi vt chúng tôi. Khi nó vt thì cũng đã chết hết 11 người ri. 68 người chết hết 11 người, nhưng mà vt được 3 người, nước cun đi 8 người trôi đâu mt ri, trong đó có con gái tôi."
Chúng tôi cố chạy vào cầu cứu, họ chẳng vớt, và thuyền trưởng ra lệnh cho thợ máy nhổ neo chạy. Vì chiếc tàu nó lớn, chân vịt nó quay, nước xoáy quá mạnh và nó lôi kéo tàu chúng tôi vào chân vịt. Cánh quạt chém tàu tôi hai phát, úp lật con tàu. Mọi người tung xuống biển vì tàu bị bể ra rồi.
Bà Kim Liên, ở Bỉ

Khi người phải ăn thịt... người

Và một cảnh vô cùng đau xót và kinh hoàng đã xảy đến cho một chiếc tàu phát xuất từ Saigòn hồi năm 1978 chở theo hơn 100 người, khi chỉ có 43 người đến được bến bờ. Chị Kim Chi kể lại câu chuyện thương tâm này :
Ch Kim Chi : Ti lúc đó đói quá thì có người trước chết h mi nói là ti sao không ăn tht người đ sng. Thì người đó chết và người đó là người b ăn đu tiên đ nuôi v và con h được sng sót. Thì ý tưởng đó bt đu t lúc đó, sau đó thì nhng người khác h thy như vy h mi bt đu thôi.
Thanh Quang :  Thưa chị, xin lỗi chị. Chị ở trong chuyến tàu đó, phải không?
Ch Kim Chi : D.
Thanh Quang :  Thưa, như vậy chị có ăn thịt người không, do hoàn cảnh bắt buộc ?
Ch Kim Chi :  Có ch.
Thanh Quang : Cái cảm giác của chị lúc đó như thế nào ?
Ch Kim Chi :  Nói đúng ra thì cũng ghê ch. Ti vì nói chung là trong lúc người ta đói quá thì hình như là người ta không còn lý trí na nhiu đ mà suy xét na.
Tại lúc đó đói quá thì có người trước chết họ mới nói là tại sao không ăn thịt người để sống. Thì người đó chết và người đó là người bị ăn đầu tiên để nuôi vợ và con họ được sống sót. Thì ý tưởng đó bắt đầu từ lúc đó, sau đó thì những người khác họ thấy như vậy họ mới bắt đầu ăn thôi
Chị Kim Chi, Vương Quốc Bỉ
Thanh Quang :  Dạ. Như vậy là đi bao lâu ngày mà rồi gặp nạn như vậy, thưa chị? Tàu đó có mấy người?
Ch Kim Chi : Tàu đi cũng đông lm, anh. 143 người tt cả nhưng mà ch còn sng sót 34 người.
Thanh Quang : Tàu phát xuất từ đâu, thưa chị?
Ch Kim Chi : D, t Sài Gòn.
Thanh Quang : Đi bao lâu?
Ch Kim Chi : Đi khong 65 ngày.
Thanh Quang : Lâu như vậy bởi lý do ra sao, thưa chị?
Ch Kim Chi : Lúc đó còn bé thì cũng không nh rõ na, nhưng nếu không lm thì chân vt tàu b qun lưới, b gãy, không nhúc nhích được na nên tàu c lênh đênh thôi, thì nó c lênh đênh trên bin vy đó.
Thanh Quang : Dạ.
Ch Kim Chi : Ri cho ti ngày nó mc cn tp vô đo. Không phi là cái đo, nó thuc dng đo ngm ca Đài Loan. Cái đo đó nm gia bin, khi nước bin dâng lên thì như là cái bin vy thôi tc cái niveau ca nó bng mt nước bin, nhưng khi nó tt xung thì xung quanh mình là bin thì tàu mình b tt xung nhưng mà nước vn còn khong ti đu gi, tc là cn nht vn ti đu gi. Nói là cái đo thì cũng không hn nhưng mà nó là cái đo, đo gia lòng bin.
Thanh Quang : Dạ rồi tất cả thuyền nhân một trăm mấy chục người ở trên tàu đó rồi dần dà cạn lương thực, cạn thức ăn và thức uống, có phải không ạ?
Ch Kim Chi : Thì nói chung là vy. Ti vì tàu đi đâu có d đnh đi ti my chc ngày như vy, thì h mi không đủ thc ăn ri mi  bt đu đói khát này kia ri mi sanh ra cái đó. Nói chung, người đu tiên là ông cu ca mình. 
Người đầu tiên là ông cậu của mình. Ngày xưa ổng là một nhà giáo nhưng khi ổng nhìn thấy con ổng đói rồi vợ ổng đói như vậy đó, lúc đó ổng cũng yếu sức lắm, ổng đói lã rồi, tức là ổng gần chết rồi, ổng mới nói là sau khi ổng chết thì hãy dùng thịt của ổng mà cho con ổng ăn với vợ ổng ăn đi để mà nuôi sống được vợ con ổng. 
Chị Kim Chi, Vương Quốc Bỉ
Ngày xưng là mt nhà giáo nhưng khi ng nhìn thy conng đói ri v ng đói như vy đó, lúc đó ng cũng yếu sc lm, ng đói lã ri, tc là ng gn chết ri, ng mi nói là sau khi ng chết thì hãy dùng tht cng mà cho con ng ăn vi v ng ăn đi đ mà nuôi sng được v con ng.
Chính vì như vy cho nên khi ng chết ri thì mi ly ý tưởng cng đ mà bt đu ăn đ nuôi sng mình ri nuôi sng vcon ng luôn ch không phi mt mình v con ng không đâu.
Ri nhng người trong tàu, nhng gia đình khác h thy như vy, lúc đu thì h cũng chi ra, phn đi d lm, ti vì h nói tàn nhn, vô nhân đo, thế này thế n tùm lum hết.
Nhưng mà qua mt đêm như vy, sáng ra thì h ăn căp hết trơn, tc là người cng ch còn là b xương thôi. Người ta chi thì vn chi nhưng người ta ăn cp thì người ta vn ăn cp tht cng đ người ta ăn.
Thanh Quang : Ăn sống như vậy?
Ch Kim Chi :  Thì đó là cái ý tưởng đu tiên cng đó.
Thanh Quang : Rồi sau đó những người khác tiếp tục, sắp hấp hối rồi chết đi thì những người sống còn lại cũng lóc thịt họ ăn?
Ch Kim Chi :  Thì nhng người đó, nói chung là gia đình nào thì ăn thân nhân gia đình đó. Không phi là mình được ăn tùm lum đâu, ti vì không phi là ai cũng ăn được đâu. Đa s nhng người mà h chết trong gia đình thì h mi được quyn dành xác đó mà ăn thôi ch không phi mnh ai mà ny ăn đâu. Hng phi người ta chết mà mình đè ra mà ăn đâu.
Thanh Quang : Thế thì những người trong gia đình không có người chết đói thì làm sao họ sống ?
Ch Kim Chi :  Thì h xin. Có nhiu phương pháp lm: xin, ăn cp. Ti vì xác chết đâu phi như miếng đ ăn mà ct vô t mà xác chết ch n đó, sau mt đêm nhiu khi mình ng dy thì h ăn cp hết ri.
Thanh Quang : Thưa chị, lúc lóc thịt đó như vậy thì họ có nấu nướng gì không?
Ch Kim Chi : Lúc đó h bt du ny g tàu lên làm ci nu ch.
Những sàn gỗ của thân tàu thì họ bắt đầu dùng cái đó để nấu nướng, nhưng mà riết rồi cũng không còn nữa, tại vì nếu mà họcứ nấu thì không còn chỗ nằm, với lại một phần nữa là thời gian hình như cuối cùng nếu không lầm thì giống như sống đánh cũng nhiều thành ra mất lửa. Không có lửa nên trong một khoảng thời gian có người họ ăn sống.
Chị Kim Chi, Vương Quốc Bỉ
Thanh Quang : Dạ.
Ch Kim Chi : Nhng sàn g ca thân tàu thì h bt đu dùng cái đó đ nu nướng, nhưng mà riết ri cũng không còn na, ti vì nếu mà h c nu thì không còn ch nm, vi li mt phn na là thi gian hình như cui cùng nếu không lm thì ging như sng đánh cũng nhiu thành ra mt la. Không có la nên trong mt khong thi gian có người h ăn sng.
Thanh Quang : Dạ.
Ch Kim Chi : Ri sau đó có tàu đến cu kp. Nói chung tình trng đó kéo dài khong mười my ngày như vy thì v sau có tàu đến rước mi thôi.
Thanh Quang : Khi có tàu đến rước thì số người trên tàu còn 34 người như chị nói hồi nãy, phải không?
Ch Kim Chi : Không. Không. Lúc đó còn 64 người, nhưng mà ti vì xui là gp tàu đánh cá Đài Loan nó thuc dân tham lam, tc là khi nó gp người còn sng thì nó rước nhưng vi điu kin là nó bt phi np tin cho nó. Mt đu người là 7 ch vàng thì nó mi rước.
Mi người đng ý đóng tin cho nó. Đến lúc đóng xong thì nó mi ny ra lòng tham. Hu như nó cm thy người Vit mình giàu, có tin, nên nó mi ny ra ý đnh thay vì trên con đường v t cái đo chìm này cho ti đt lin là khong 3 ngày thôi nhưng nó kéo dài ra ti 17 ngày bng cách là nó cho tiếng máy tàu chy ging như mình tưởng là tàu đang chy mà thc s tàu đng ti ch.
Trong vòng 17 ngày như vy người ta bt đu đói ri người ta chết t t. Nó cũng không cho ăn. Nó tàn nhn lm ti vì nó nghĩ là mình có tin, thành ra nhng ai mun ăn thì phi tr tin cho nó. Nó cũng có mt ba cơm chính thc, tc là ba đó nó cho ăn cháo. Ăn cháo nhưng mà cháo trng thôi, không có mui, không có tht, không có nước mm, không có gì hết.
Nhưng mà nếu ai mun thêm mt cái gì thì phi b tin ra, thành ra nó kiếm tin qua cái li nhun đó. Ri đến lúc nó cm thy người ta kit qu không còn tin và cũng không còn sc na, hu như nó cũng không quết đnh cho mình v đt lin, ti vì lúc đó có th nó tính ém luôn chuyn đó, nó cho người ta chết t t đ nó khi đưa v.
Nhưng mà xui hôm đó tàu b n ti vì gas b xì làm n c tàu và tàu bc cháy thì cũng làm cháy  nhiu người lm. H b phng nng và lúc đó tàu b chìm xung, nước vô.
Tt c tai nn đó xy ra cũng mt lúc trong vòng tích tc, tc là va b cháy va b chìm, thế là ông thuyn trưởng s quá nên lúc đó ng mi đánh đin v trong đt lin đ xin vin tr hay là xin đưa người vô mà mình không hiu na. Thì lúc đó Đài Loan mi chp nhn cho vô đt lin.
V ti Đài Trung thì cnh sát ra, ri xe cu ho, xe cu thương ra tùm lum hết. Ti vì lúc đó my người chết vì bị phng nng quá thì nó mi đêm vô bnh vin.
Lúc đó cnh sát mi bt đu điu tra và h nói là khi ch tàu đánh đin tín gì đó kêu là 64 người mà ti sao bây gi còn 34 người, thì lúc đó h mi bt đu điu tra ng, bng  tù, ti vì lúc đó h nghi ng.
Trong tình trng na sng na chết nên không có ai t cáo cũng chng có ai thưa kin, tt c nm trong bnh vin hết. Được vô nm trong bnh vin trong gn 2 tháng tri, lúc ra vin thì mi v tri t nn, lúc đó thì phái đoàn M mi xung đ điu tra.
Vì có tuyên th đ đi M nên h mi bt đu điu tra thì h mi bt đu biết, t cái chi tiết lúc đó mi lòi ra chuyn ăn tht người.
Thanh Quang : Vừa rồi là chị Kim Chi, hiện định cư tại Vương Quốc Bỉ.

No comments :

Post a Comment


"Bên Nhau Đi Nốt Cuộc Đời"

Trong tuần qua nhiều người lính Việt Nam Cộng Hòa bị thương trong cuộc chiến trước đây lại tập trung để tham gia chương trình ‘Tri ân Thương Phế Binh’ với chủ đề “Bên nhau đi nốt cuộc đời”.
Lần Gặp "Bác Hồ" Tôi Bị Mất Trinh
• Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.
Bác bồng tôi lên giường, hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi.Bác như một con cọp đói mồi, sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xuôi tay... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròn 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng.
=>Đọc thêm=>