Thứ Tư ngày 06.03.2013
Lịch sử VN vẻ vang với bao chiến
công chống ngoại xâm vang dội để bảo vệ chủ quyền dân tộc của tiền nhân,
đã bị bọn cầm quyền con cháu đi theo chủ nghĩa CS ngoại lai ném vào xó
tối, khi chúng đem dâng giang sơn gấm vóc cho ngoại bang để đổi lấy chữ
Tiền. Cha ông Hổ Phụ sinh Khuyển tử con cháu ngày nay là như thế đó. Mời
quý thính giả theo dõi bài viết CHỦ QUYỀN DÂN TỘC VÀ NỖI NIỀM CON THUA
CHA của Khánh Trâm qua giọng đọc của Nguyên Khải.
Tôi viết những dòng này khi được tận mắt chứng kìến hình ảnh những
dòng chữ "Tưởng nhớ những người con yêu của tổ quốc đã ngã xuống trong
cuộc chiến đấu chống quân xâm lược Trung Quốc tại biên giới phía Bắc,
tại biên giới Tây Nam, tại Hoàng Sa và Trường Sa" bị hai công dân (đang
phải thực thi nhiệm vụ) gỡ khỏi những vòng hoa do các nhân sỹ, trí thức,
nhân dân TP HCM - Sài Gòn đem đặt trước tượng đài Trần Hưng Đạo, một
dũng tướng của dân tộc Việt Nam thế kỷ 13.
Và, tôi phải tâm sự thêm với bạn đọc rằng, khi nhìn những hình ảnh ấy
tôi thật bất ngờ (vì trước đó tôi không hề nghĩ đến). Buổi sáng ngày
17/2/2013 ấy, hai vợ chồng nhà thơ Hoàng Hưng và tôi, ba con người đứng
nán lại nhìn những vòng hoa vài phút cuối để lưu luyến chia tay với
những bông hoa đầu xuân mang nặng thông điệp đầy tình người kia. Ai cũng
biết, tình cảm là một cái gì rất tự nhiên, con người ta khó mà điều
khiển nó được. Những công dân chúng tôi làm việc tưởng niệm này là do
lương tâm mình muốn thế, chứ có ai bắt chúng tôi đâu...
Hôm nay gần ba ngày đã trôi qua mà trong tôi vẫn còn văng vẳng mãi
câu hỏi (hay chất vấn?) của nhà thơ Hoàng Hưng: "Tại sao lại lấy đi thế
kia?". Vâng, TẠI SAO? TẠI SAO? Và ai là người chịu trách nhiệm cho việc
cấm đoán người dân tưởng niệm các anh hùng liệt sỹ, đồng bào vô tội đã
hy sinh trong cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc ấy? Những người đã ngã
xuống để cho tổ quốc trường tồn, quyết không sợ cái kiểu dọa nạt: "Dậy
cho Việt Nam một bài học" của người đứng đầu nhà cầm quyền Bắc Kinh mang
trong mình dòng máu đại Hán ngàn đời nay.
Lịch sử vẫn còn đó. Hơn 30 năm trước, hàng ngàn "Lê Đình Chinh" đã
lên đường để rồi vĩnh viễn nằm xuống vì tiếng gọi CỨU NƯỚC của ĐCSVN: "
Hỡi đồng bào và chiến sỹ cả nước! Quân thù đang giày xéo non sông, đất
nước ta. Độc lập, tự do, chủ nghĩa xã hội của nhân dân ta đang bị xâm
phạm. Hòa bình và ổn định ở Đông –Nam châu Á đang bị đe dọa. Dân tộc
Việt nam ta đang phải ra sức chiến đấu để tự vệ. Cuộc kháng chiến chống
bọn phản động Trung Quốc xâm lược đã diễn ra! Toàn thể đồng bào các dân
tộc anh em trong cả nước, các tôn giáo, các đảng phái, già, trẻ, gái,
trai, hãy phát huy truyền thống Diên Hồng, triệu người như một, nhất tề
đứng lên bảo vệ Tổ quốc!"
Và hôm nay, sau 34 năm kể từ 17/2/1979 ấy, những gì xẩy ra ở hai đầu
đất nước, ở Bến Bạch Đằng Sài Gòn và ở đài tưởng niệm liệt sỹ Hà Nội đã
là câu trả lời đầy đủ cho chủ quyền dân tộc và nỗi niềm khi con thua
cha. ĐAU ĐỚN QUÁ!
Tôi lại cầm sách lịch sử.
Đọc Lý Thường Kiệt, dũng tướng của thế kỷ 11 khi quân Tống xâm lược
nước ta ông đã mưu trí và đầy can đảm cho quân lính chủ động tấn công
đánh phủ đầu quân Tống, đồng thời phá kho lương thực, vũ khí, đường xá
và cầu cống nhằm ngăn cản chúng. Khi hạ được thành Ung Châu mới rút quân
về nước. Thế là: "Nực cười châu chấu đá xe/ tưởng rằng chấu ngã ai dè
xe nghiêng"
Đến thời Trần, thế kỷ 13 lịch sử lại khắc ghi một loạt dũng tướng mà
tiêu biểu là Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn. Thời Trần đã làm vẻ vang đất
nước ta với 3 lần đánh tan quân Nguyên. Sở dĩ quân dân nhà Trần đạt
được những chiến công đó ngoài sự can đảm, anh hùng của tướng lĩnh và
binh sỹ còn là câu nói (mệnh lệnh) của người đứng đầu xã tắc, vua Trần
Nhân Tôn, một vị vua luôn luôn cảnh giác với âm mưu xâm lược của kẻ thù
phương Bắc: "Cái họa lâu đời của ta là họa Trung Hoa" và "Một tấc đất
của tiền nhân để lại cũng không được để lọt vào tay kẻ khác".
Đến thời Lê, thế kỷ 15 vua Lê Thánh Tông nói với các tướng lĩnh: "Nếu
ngươi đem một thước sông, một tấc đất của Thái Tổ làm mồi cho giặc thì
phải tội tru di". Bởi ông thấu hiểu nỗi gian truân của vua cha là Thái
Tổ Lê Lợi phải "Nếm mật nằm gai" gian khổ ra sao mới có chiến công vang
dội chống quân Minh.
Cách đây hơn 200 năm, vua Quang Trung đại phá quân Thanh trong dịp
tết Kỷ Dậu 1789 để xác quân thù chất cao thành Gò Đống Đa ngày nay.
Gần đây nhất năm 1979, sau hơn 1 tháng phát động chiến tranh, quân
bành trướng Trung Quốc đã phải tháo chạy vì bị quân dân ta đánh cho tan
tác...
Suốt chiều dài lịch sử dân tộc Việt, có thể nói chưa bao giờ người
Việt lại phải chứng kiến cái sự thật về mất chủ quyền, mất đất, mất đảo
để đến nỗi một nhà thơ phải thốt lên: "Yêu nước bây giờ chỉ còn nghe ú
ớ..!"
Ai đã đẩy người Việt vào thảm cảnh này? Một thảm cảnh mà bài ca dao
đã lột tả: "Bắc thang lên hỏi ông Trời/ "Tầu bành"cướp đảo có đòi được
không?/Ông Trời ổng bảo rằng: không!/Mồi vào mõm sói còn mong gì đòi/Vua
Hùng sống lại mà coi/mất dần biển đảo mất toi đất liền/ Vua Hùng dựng
nước là tiên/ Cháu con bán nước giữ tiền sướng hơn". Đọc bài ca dao này,
tôi cứ nghĩ nếu ai đó không có suy nghĩ gì thì có lẽ họ chẳng còn là
người con của MẸ VIỆT NAM nữa.
Nghĩ mãi tôi tạm "đánh liều" ghi ra thế này:
1/ Có phải đó là khẩu hiệu "Tình hữu nghị Việt Trung đời đời bền vững"? (Có lẽ tính từ 1990 cho đến nay?)
2/ Có phải đó là "Tinh thần 4 tốt, 16 chữ vàng"?
3/ Có phải đó là "Hai dân tộc cùng chung ý thức hệ cộng sản, Trung
Quốc đã giúp đỡ Việt Nam rất nhiều, chúng ta phải mang ơn họ"?
4/ Có phải đó là "Yêu cho roi cho vọt"?
5/ Có phải đó là "Trung Quốc tuy bành trướng nhưng vẫn là nước XHCN"?
6/ Có phải đó là.....
Nói thật, khai bút đầu xuân tôi rất muốn viết những dòng chữ
"VUI-NHỘN-SẢNG KHOÁI" nhưng làm sao viết được khi phải chứng kiến những
việc làm đầu xuân vô đạo ấy? Cái triết lý sống của dân tộc ngàn đời nay
đã dậy dỗ để chúng ta tự hào đó là bản sắc dân tộc Việt "Uống nước nhớ
nguồn" nay còn đâu? Và, đến khổ, khi cứ băn khoăn với câu hỏi mãi râm
ran trong dân chúng: "BAO GIỜ CHO HẾT HÈN TƯỚNG?"
KHÁNH TRÂM
Wednesday, March 6, 2013
CHỦ QUYỀN DÂN TỘC VÀ NỖI NIỀM CON THUA CHA
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
![]()
"Bên Nhau Đi Nốt Cuộc Đời"
Trong tuần qua nhiều người lính Việt Nam Cộng Hòa bị thương trong cuộc chiến trước đây lại tập trung để tham gia chương trình ‘Tri ân Thương Phế Binh’ với chủ đề “Bên nhau đi nốt cuộc đời”.
![]()
Lần Gặp "Bác Hồ" Tôi Bị Mất Trinh
• Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.=>Đọc thêm=>
Bác bồng tôi lên giường, hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi.Bác như một con cọp đói mồi, sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xuôi tay... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròn 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng.
No comments :
Post a Comment